Giã biệt hành

xupic40

Dù không ai mời thỉnh, ta đến cuộc đời nầy cũng tròn bảy mươi năm. Ta đến đây ngoài hình hài không mang theo gì nửa cả, nên vinh nhục được thua sự sản không sai sử được gì dòng sinh mệnh của chính ta. Thuở ấu thơ thế nhân bảo ta nghèo vì đói cơm rách áo, nhưng ta vẫn ngao du giữa gió mây lồng lộng giữa đất trời bao la.

Ta yêu cuộc sống thiết tha, từ cỏ cây hoa lá sỏi đá của làng quê, ta yêu con sông cái suối, ta yêu quê ta từ đất Mũi đến ải Nam Quan. Ta yêu những dòng sông vào đông cuồn cuộn, mùa hè phơi mình cạn khô. Ta yêu những chú mục đồng áo quần tơi tả nhưng thản nhiên hát ca rong chơi trong hạnh phúc hiền hòa tuyệt vời.

Ta yêu người nông dân chống tay trên cán cuốc vân vê điếu thuốc rê, nhìn con nước về hứa hẹn vụ mùa bội thu. Tôi thích uống nước trong lu được múc ra bằng chiếc gáo dừa hay chiếc mo đài bên trong trắng nỏn tha hồ mà uống tràn bụng tràn hông, tôi yêu quê tôi những con người hiếu khách, tôn vinh cái đẹp, cái thanh cao và ra sức bảo vệ với bất cứ giá nào!

Tôi yêu những trưa hè, dưới lũy tre làng có tiếng võng gai cột vào những cây tre đong đưa kẻo kẹt, kẻ ru con người hóng mát, người ta kể cho nhau nghe chuyện làng mạc, chuyện canh tác, chuyện tiếu lâm cười vui, chuyện đơn sơ, chuyện trần trụi, ai nghe cũng hiểu, lòng thanh thản và cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn.

Rồi ngày kia tôi lớn lên, rời bỏ lũy tre làng xã, ở đâu bà con ta cũng một dạ chí thành giúp đở nhau vượt qua cảnh nghèo khó, đùm bọc nhau trong những lúc khốn cùng. Anh nông dân, chị tiểu thương, anh quân nhân, chị công chức tôn trọng nhau rất mực chan hòa, kính trọng nhau trong tương cân tương lân xứng là một quốc gia tôn vinh văn hóa xả kỹ vị tha.

Bước đến chốn tòng lâm lan nhã, chùa không to, Phật không lớn, vị sư già giản đơn, ngồi trên chiếc chỏng tre, chân mang đôi guốc gổ, ấm chè xanh với lồng ấp vỏ dừa, thầy thuyết pháp bằng thân hành giản dị bằng dáng đi cách đứng nằm ngồi, xữ kỷ tiếp vật thư thái thảnh thoát trong thanh bần đạo hạnh ngát hương!

Đến cửa chùa thì quét dọn trước sau, trong ngoài tất cả, dâng hương cắm hoa chưng bày phẩm vật, tất cả đều có kệ hướng dẫn tác hành, hương nghiêm từ đấy sinh, giác hoa từ tự lộ, nhân cách tăng, phẩm hạnh tốt, chẳng cần nói điều gì mà cùng nhau nhập pháp giới, thân ở đấy mà ý rời uế độ Ta Bà.

Nay ta kính cẩn giả từ làng quê đã ân sũng cho ta một thời ấu thơ dịu ngọt. Ta xin trả lại con đường làng nhiều cỏ cây hoa lá đã nâng bước chân ta và dạy dỗ cho ta biết cách tránh phong ba mưa bão trong cuộc đời. Cho ta xin trả lại ngôi trường những kỹ niệm thân thương bên hàng phượng vĩ và những bạn bè ta những ai còn sống được sum họp cùng cháu con là những kẻ có lòng.

Cho tôi xin giã từ những bạn bè một thời là huynh đệ chi binh kẻ còn sống được bình an trong những hạn chế của cuộc đời thương. Cho tôi xin tạm biệt những người bạn đồng hành trên đường tu được gặp nhiều thắng duyên chuyển nghiệp. Cho tôi xin giã biệt những người bạn thành đạt trên con đường trải thảm đỏ hãy nhớ đến những người cùng khó mà nới tay, mà bớt miệng vì cuộc sống còn biết bao điều huyển nhiệm thiêng liêng.

Phúc lạc thay!

(THỊ NGUYÊN)

Bài khác nên xem

Hội Thảo Văn Nghệ Gia Đình Phật Tử – Lời Khai Mạc

ducquang

Nhạc Karaoke: Lòng Hiếu Oanh Vũ – Lê Cao Phan

ducquang

Chùa Hải Đức và Phật Học Viện Trung phần tại Nha Trang

phuocthanh