Thư Giãn

77

 (Triết lý nhân gian: “Vật cùng tất biến, vật cực tất phản”)

Phàm ở đời đừng dồn ai vào thế chân tường, bởi bản năng sinh tồn thường giúp người và vật phản ứng với một năng lực phi phàm mà lý trí không thể giải thích nổi và bạn sẽ phải nhận hậu quả mà bạn không lường trước được. Biết được đạo lý đó, bạn có thể sống thong dong trong cuộc đời giữa những thị phi tranh chấp. Tôi xin kể cho quý vị nghe một câu chuyện minh họa trong kho tàng truyện cổ Việt Nam.

Ngày xưa ở một làng quê có bác Tám Chôm sống rất thong dong không lao động chi cả mà ngày ba bữa cũng rượu thịt, lại còn có chút dư để giúp người nghéo khó cơ hàn một cách phóng khoáng chân tình. Ai có hỏi về sinh kế bác chỉ cười “Ta làm cái nghề không vốn ấy mà”. Thế nhưng trong làng trong xóm bác sống rất thật thà. Thấm thoát bác đã gần sáu mươi, nuôi dạy con cái nên người và cho đi xa làm ăn cả, bác mới mạnh dạn treo bảng dạy nghề ăn trộm. Đây là việc truyền thừa kinh nghiệm không nặng về lý thuyết. Điều kiện tuyển chọn là phải theo ông thực tập. Anh học trò thứ nhất ông dẫn đi và với những kỹ xảo tuyệt vời hai thầy trò đột nhập vào nhà một người con gái bán vải. Sau khi chỉ cho anh chổ cất vải để anh lựa chọn, ông thoát ra cửa chính và hô nhà có trộm. Cô gái thức giấc thấy anh ôm xấp vải nên lao đến tóm lấy búi tóc anh vừa mới bung ra ghì đầu anh xuống. Anh kêu cứu thầy “Nó nắm lấy tóc con, con không thoát ra được thầy ơi”. Ông thầy la to tưởng nó nắm lấy mũi mầy, mầy sẽ chết vì nghẹt thở nó nắm lấy tóc thì rút dao cắt lấy tóc mà chay. Cô chủ cửa hàng vải nghe thấy nói thế liền buông tóc nắm mũi, nhưng mới buông tóc ra thì anh ta ù té chạy. Ông thầy lại la to hơn trộm nó chạy ngỏ nầy bà con ơi. Thế là mọi người đổ xô chạy theo nó. Túng quá nó tung mình chui vô bụi tre và chui tọt vào trong không ai tìm ra. Cuộc tìm kiếm không kết quả mọi người ra về nó kiếm cách chui ra mà không cách nào ra được, cục cựa đàng nào gai cũng bức bách châm chích không cách gì chui ra nổi. Mải đến sáng, bao người qua lại nhưng vẫn không ai thấy nó. Gần trưa nó thấy vợ ông thầy nó đi qua, nó đánh động và vẩy bà thầy lại gần và nhờ bà báo thầy tìm cách cứu con. Đúng trưa vắng người ông ra quan sát kỹ xong và bảo: “Mầy hãy chuẩn bị thầy sẽ cứu con đây”, rồi ông la thật to: “Bà con ơi thằng ăn trộm hồi hôm trốn ở chổ nầy”.Thằng nhỏ nghĩ nhất định mình sẽ bị bắt và bị đánh chết tới nơi nó dùng hết sức bình sinh thoát chạy cho nhanh theo lối sau bụi tre về nhà thầy. Bước vào nhà, thầy nó nhỏ nhẹ bảo hãy tắm rửa và dùng cơm kẻo đói. Sau khi tắm rửa xong nó mới hỏi sao thầy ác thế. Thầy nó ôn tồn “Con ạ! Niềm tin và bản năng sinh tồn của con người là người thầy vĩ đại giúp ta thành công trên đường đời đó con”. Cậu thanh niên chạy đến ôm ghì lấy ông Tám Chôm và thưởng thức: “Thầy mới chính thật là cha đẻ của con”.

(THỊ NGUYÊN)

Bài khác nên xem

Nhạc Karaoke: Rước Đèn Tháng Tám – Vân Thanh

ducquang

Hình ảnh: Đêm văn nghệ Mùa Báo Ân GĐPT Gia Định

nhuanphap

Thơ: Trung Thu

phuocthanh