Vĩnh Biệt Người Phụ Tá Văn Nghệ Của Tôi!

Vĩnh Biệt Người Phụ Tá của tôi!

VN1z

Hôm gặp em trong Hội Thảo Văn Nghệ Toàn Quốc năm 2013 tại Như Thị Thất, cả hai em Phan Duy Khánh – Phan Duy Xuân với khí thế hừng hực lửa nhiệt thành đã làm cho anh le lói hy vọng về một tương lai khôi phục nên Văn nghệ Gia Đình Phật Tử Việt Nam đã lụn tàn một thời gian khá lâu rồi. Thế nên anh đã quyết định dứt khoát sẽ tổ chức Hội Thi Tiếng Hát Ca Lăng Tần Già toàn quốc lần thứ I tại Cam Ranh với thế Thiên thời – địa lợi – nhân hòa gồm đủ.

Em biết không! Những ngày tháng em điều trị ở bệnh viện Phạm Ngọc Thạch thì anh cũng đang điều trị suy tim độ 3 – chúng ta đồng bệnh, đồng đứng trên bờ vực sinh tử hỏi thăm nhau chi thêm buồn, nên anh chỉ hỏi thăm tình hình em qua người quen rồi chăm chú làm việc để tiến tới Cam Ranh như lời đã hứa với đại chúng và quyết không bị phân tâm bởi bất cứ chướng ngại nào.

Trước ngày Hội Thi anh đến Cam Ranh, anh chị em bàn hay là mình đến Hòa Thành để thăm em, lòng anh đau đớn nhưng cương quyết nói với an hem rằng: “ Tôi đã đến đây, chư Già Lam hộ Pháp cũng hiện diện đầy đủ, hãy để tôi ngồi yên ở chùa Thanh Sơn này cho đến khi Hội thi hoàn mãn, ngày mai chúng ta sẽ có đến 18 giờ để đi thăm Duy Khánh..” có lẽ anh chị em Cam Ranh sẽ rất phật ý nhưng em phải hiểu cho anh, anh không thể vì tình riêng mà phân tâm, tán ý, xưa nay sở dĩ Gia Đình Phật Tử tồn sinh là do sự nhất tâm không gì lay chuyển được như thế.

Ai dè tối hôm đó em đã đến tham dự đêm chung kết và show tưởng niệm của Hội Thi, nhân duyên-duyên lành để em chứng kiến những bông hoa linh thoại, tinh hoa của Gia Đình Phật Tử  cất cao lời tâm ước khơi nguồn cho tương lai Văn nghệ GĐPT Việt Nam – coi như toàn thể Hội thi đã đến thăm em hay em đã đem tâm bất bệnh mà đến thăm Hội thi cũng vậy!

Dù sao em cũng được một lần chứng kiến những tiếng hát tinh hoa tuyệt vời của Nguyễn Phạm Kiên Thệ, của Dương Thị Bích Loan, Của Nguyễn Hoàng Phượng Vỹ…. lên ngôi – một sự kiên hơn nửa thế kỷ trôi qua mà chính anh cũng chỉ một lần nhìn thấy!

Bên bờ sinh tử – người ta cứ tưởng chúng ta sẽ cách biệt muôn trùng, nhưng không đâu khi một người chết đi là lúc sự  sống lại khởi đầu – cứ tiếp nối mãi như thế trăm, ngàn, muôn, ức kiếp. Tuy nghiệp báo dẫn chúng sinh mãi  luân hồi nhưng em phải nhớ ta đã bao lần thệ nguyện trước ngọn Vô tận đăng mầu nhiệm – và đại nguyện sẽ đưa em đi đến vùng ánh sáng rực rỡ hào quang đó.

Tuy em chưa một ngày nào là Phụ tá cho anh nhưng các em đã tạo cho anh một niềm tin bước tới, dù là những bước đầu ngập trong lầy lội và gian nan trên vùng sỏi đá đế tiến tới Cam Ranh. Ta sẽ còn gặp nhau để anh nghe được tiếng tơ đồng của em hòa theo sóng gió hải hồ. Thú thật, đến nay anh cũng chưa nghe được tiếng em đàn hát ra sao!

Vĩnh Biệt Chúc Hỷ Phan Duy Khánh người phụ tá Văn Nghệ của tôi!

Đức Quảng

Bài khác nên xem

Đoạn đức, Ân đức và Trí đức – Quyền lực của nhà lãnh đạo (trích Quyền Lực Đích Thực – Thích Nhất Hạnh)

phuocthanh

Những Giọt Nước Mắt

phuocthanh

Quy Y Tam Bảo

datthinh